báo Hải Dương số 176 ra tháng 2 - 2010
Tôi nhận lệch của Ban Chỉ huy Quân chủng, mặc quân phục chỉnh tề ( không mặc quần áo phi công) đến Chỉ huy sở nhận nhiệm vụ. Đầu giờ chiều một ngày giữa tháng 6 – 1966 trời rất oi nồng, nắng rát mà hầm chỉ huy đèn vẫn sáng rực. Người đứng chờ tôi ở cửa hầm là đồng chí Đặng Tính, Chính ủy kiêm tư lệnh Phòng không – không quân. Tôi đứng nghiêm: “ Báo cáo. Tôi thượng úy, Nguyễn Nhật Chiêu có mặt”. Đồng chí Đặng Tính bắt tay tôi và chỉ vào một chiếc xe con màu đen đỗ gần đó, giục: “ Lên xe ! Lên xe”. Xe chạy bon bon qua Chỉ huy sở Quân chủng, qua cầu phao vào thành phố Hà Nội, đi vào Cửa Bắc rồi chạy thẳng vào Phủ Chủ Tịch. Phủ Chủ Tịch lúc này thật yên tĩnh, những vòm cây vao phủ bóng râm mát, tuyệt nhiên không có bóng người qua lại, xe chạy thẳng sát vào chân bậc thềm Phủ Chủ Tịch, thì có người ra đón, Lúc này đồng chí Chính ủy vỗ nhẹ vào vai tôi nói nhỏ: “ Thôi xuống xe. Cậu lên đi. Bây giờ mình mới nói cho Chiêu biết cậu là khách của Bác Hồ. Tớ về nhé!”.
Từ đấy, người tôi bàng hoàng, đôi chân cứ run run, bước qua những bậc thềm lên Phủ Chủ Tịch mà có lúc tưởng không bước nổi. Trước đây tuy đã có mấy lần gặp Bác nhưng là gặp tập thể, nay chỉ có một mình nên càng thấy cảm động. Đồng chí phụ vụ đưa tôi vào phòng khách. CĂn phòng cao rộng, chỉ có một mình tôi, xung quanh cửa kính cửa chớp, nhìn đâu cũng thấy người. Lúc sau Đại tướng Võ Nguyên Giáp vào. Tôi vừa đứng dậy chưa kịp báo cáo thì ông đã ôm chầm lấy tôi, nói nhỏ vào tai tôi: “ Chiêu ơi! Ngồi chờ Bác một tý, Bác đang có khách”. Đại tướng đang hỏi chuyện tôi, thì cánh cửa phòng bên nhẹ mở, Bác bước vào, Thấy Bác, tôi vội đứng nghiêm: “ Báo cáo, thưa Bác! Cháu là Nguyễn Nhật Chiêu, quê ở xã Quốc Tuấn, huyện Nam Sách, tỉnh Hải Dương. Cháu là phi đội trưởng phi đội Mic 21, trung đoàn 921 không quân”. Bác nói: “ Hai Bác cháu ta ngồi xuống đây”. Đó là một chiếc ghế dài bằng gỗ đã cũ. Bác hỏi chuyện tôi về trận mạc, gia đình, vợ con, sức khỏe... ngắn gọn thôi nhưng rất thân thiết gần gũi, tôi có cảm tưởng như ông nội tâm sự với đứa cháu mới từ tiền tuyến trở về. Rồi Bác bảo đồng chí thư ký: “ Này Bác cháu ta đi ăn cơm đi chứ”. “ Vâng ạ” Đồng chí thư ký trả lời rồi đi sang phòng bên cạnh. Phòng ăn cũng đơn giản, chỉ có một cái bàn bằng gỗ và mấy chiếc ghế ngồi. Bác Hồ ngồi bên cạnh Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Tôi ngồi đối diện với Bác, bên cạnh tôi là đồng chí phục vụ. Bữa cơm bình thường như bữa cơm gia đình, tôi thấy phía bên Bác, anh em phục vụ bày một đĩa cá nhỏ và một bát canh; phần cơm khách thì cũng nhiều món bày trong những cái âu nhỏ. Trong lúc ăn cơm tôi lắng nghe Bác hỏi chuyện nhưng hồi hộp lúc đầu ăn không thấy ngon. Tôi tự phân phối thời gian để bình tĩnh lại, ngắm Bác và lựa lời hỏi Bác: “ Thưa Bác. Bác ăn có khỏe không ạ?” Bác nhìn tôi và bảo: “ Các chú ở không quân mà bắn rơi nhiều máy bay Mỹ, bắt sống nhiều giặc lái Mỹ, Bác sẽ ăn nhiều cơm”. Thế là câu nói đó được ghi đầy đủ, về báo cáo với Chính ủy Quân chủng Đặng Tính và Chủ nhiệm chính trị Phan Các Thi. Lời nói đó được không quan và lực lượng phòng không tên lửa cao xạ luôn khắc ghi.
Ăn cơm tối xong, Bác hỏi đồng chí thư ký: “ Tối nay có chương trình văn nghệ gì không chú?”. Đồng chí thư ký: “ Thưa Bác. Tối nay có chiếu cuốn phim “ Hải Dương quê tôi” và vở kịch ngắn “ Đường về trận địa” do Đoàn văn công Quân khu Ba trình diễn”. Nghe đến đây tôi cảm động quá, mình là người lính mà lãnh tụ bận trăm cong ngàn việc vẫn dành thời gian quan tâm như thế. Nghĩ đến đó hai dòng nước mắt cứ chảy.
Đang ngồi xem phim thì Thủ tướng Phạm Văn Đồng đến, thấy Thủ tướng đến, Đại tướng Võ Nguyên Giáp đứng dậy mời Thủ tướng ngồi bên Bác, thấy vậy tôi cũng đứng lên ngồi xuống ghế sau, để Đại tướng ngồi gần Bác. Nhân viên phục vụ bê 3 cốc nước giải khát vào mời Bác cùng Thủ tướng và Đại tướng, thấy vậy Bác liền chỉ vào tôi nói với phục vụ: “Đồng chí phi công này là khách của Bác”. Việc rất nhỏ như vậy mà Bác cũng quan tâm, làm tôi càng cảm động và yêu thương Bác biết nhường nào!
Sau ngày được gặp Bác. Tôi về báo cáo đầy đủ với Bộ Chỉ Huy. Bộ Chỉ Huy phát động một đợt thi đua toàn Quân chủng tiến công đới mặt với không lực Hoa Kỳ, nhiều phi đội Mic 21 của ta đã hạ nhiều máy bay giặc Mỹ trong đó có cả pháo đài bay B52. Riêng tôi đã bắn rơi 5 chiếc F4. Tất cả những thành tích này binh chủng đã kính dâng lên Bác. Tôi chắc Bác khỏe và vui, Bác sẽ ăn nhiều cơm hơn.
Nay tôi đã 78 tuổi là một cựu chiến binh về hưu sống ở quê nhà, Bác đã đi xa. Nhưng mỗi lúc nghĩ đến Người thì lòng tôi vẫn cứ lâng lâng, và xin nguyện mãi mãi noi theo tấm gương đạo đức của Người.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét